Vì em là Phật tử

Cứ vào buổi sáng ngày rằm là tôi thường đến ngôi chùa quen thuộc gần nơi ở để lễ Phật trước khi đi làm. Nếu ngày ấy rơi vào ngày nghỉ cuối tuần thì tôi ở lại chùa lâu hơn để cùng tham dự thời tụng kinh với đạo tràng của chùa.

Hoa nào đẹp nhất mùa xuân

Trong muôn vạn loài hoa, hầu như hoa nào cũng có lúc tàn phai, nhưng có một loài hoa có sức mạnh không tưởng và có hương thơm bay khắp muôn phương, đó là “hoa yêu thương”.

Sống đẹp cùng tứ nhiếp pháp

Hãy mở rộng tấm lòng, thế chỗ sự tham lam, ích kỷ, hẹp hòi… bằng những mầm vị tha, nhân ái… bạn sẽ không ngờ rằng những việc làm đó có thể mang lại cho mình những lợi ích vô biên.

Hoa Sen Đất

Hoa sen đất (Magnolia grandiflora) thuộc chi mộc lan (Magnolia), cây thân gỗ, lá hình bầu dục, mặt trên sáng bóng, mặt dưới có lông màu gỉ sắt, xanh quanh năm, hoa thường có 9 đến 10 cánh lớn trắng ngần, hương thơm ngát

Tuổi trẻ và đạo pháp

Con người sống trong thế giới Ta-bà này phải trải qua những được, mất, thành, bại và phải đối mặt với những xô bồ, đua chen, thị phi, ngang trái của cuộc đời.

July 03, 2015

Mùa sen hồng nở trên kênh Nhiêu Lộc


Kênh Nhiêu Lộc trong quá khứ là một dòng kênh chết vì ô nhiễm, nước kênh đen kịt, rác và chất thải bừa bộn, gây mùi khó chịu, khiến người dân ai cũng ái ngại khi phải đi ngang. Sự ô nhiễm trầm trọng của dòng kênh đã làm mất phần nào mỹ quan của một thành phố văn minh.


Trước thực trạng đó, chính quyền thành phố Hồ Chí Minh đã chỉ đạo triển khai dự án quy hoạch, nạo vét và xử lý ô nhiễm dòng kênh này. Công việc này đã mất khá nhiều thời gian và công sức. Nhờ đó mà hiện nay dòng kênh Nhiêu Lộc đã được cứu sống.
Ngày nay, hai bên bờ kênh Nhiêu Lộc trở thành điểm dạo chơi và tập thể dục lý tưởng của những người dân xung quanh, trở thành một không gian lý lưởng và lãng mạn cho các bạn trẻ dạo chơi và hít thở không khí trong lành. Dòng nước kênh trong xanh, không còn tình trạng rác thải bừa bộn, hai bên bờ kênh là những thảm cỏ xanh non, những hàng cây xanh mát, màu xanh đậm của những tán lá sứ xen kẽ những chùm bông trắng muốt, thơm ngần, màu vàng của hoa cúc, màu hồng, màu đỏ của hoa hồng…, những hàng ghế đá thơ mộng dưới dàn hoa, cạnh bờ sông được ngăn bởi những hàng rào kiên cố, an toàn và những thùng rác rất đẹp được thiết trí nhiều nơi, tiện lợi cho việc người dân bỏ rác vào thùng. Kênh Nhiêu Lộc giờ đây còn là nơi đem lại sự sống cho các loài cá, nơi được nhiều chùa và các nhóm Phật tử lựa chọn để phóng sinh cá trong các dịp lễ hội.
Trong những năm gần đây, vào mùa Phật đản tháng Tư, tại một số đoạn trên kênh Nhiêu Lộc, một số chùa đã thiết trí hoa sen mùa sen hồng thắm, làm tôn thêm vẻ đẹp của dòng kênh và đem lại niềm hân hoan và hạnh phúc cho những ai có dịp chiêm ngưỡng những đóa sen ấy, nhất là vào ban đêm, khi ánh đèn điện trong các hoa sen ấy được thắp lên. Tôi gọi đây là “Mùa sen hồng nở trên dòng kênh Nhiêu Lộc”. Cái nắng tháng Tư càng làm tôn thêm nét rực rỡ của những đóa sen hồng trên dòng kênh Nhiêu Lộc. Ấn tượng nhất là bảy đóa sen hồng khổng lồ trên đoạn kênh phía trước tiền đường của Quan Âm Tu Viện. Đây là một công trình khá công phu của Ban lãnh đạo giáo hội và các Phật tử Quận Phú Nhuận. Những đóa sen hồng thật là đẹp và kiêu sa làm sao! Qua đoạn kênh từ Chùa Vĩnh Nghiêm đến cầu Lê Văn Sĩ, ta lại rợp mắt với vẻ đẹp rực rỡ nhưng không kém dịu dàng của những cánh sen mềm mại trước Chùa Pháp Hoa và những dãy cờ ngũ sắc bay bay dọc ven kênh.
Về đêm, những đóa sen hồng lung linh, rực rỡ cùng với ánh đèn của Sài Gòn càng tôn thêm sự lung linh, diệu kỳ của dòng kênh Nhiêu Lộc trong mùa sen nở tháng Tư, không chỉ những người con Phật cảm thấy tự hào, rạo rực những cảm xúc trong ngày Phật Đản Sanh, mà những người dân qua đây, ai cũng sinh lòng hoan hỷ, vui mừng trước vẻ đẹp mà chỉ vào tháng Tư mùa Phật Đản Sanh mới có.
04/2015

Chơn Ngọc Thanh

Tản mạn về cây hoa sữa đầu nhà


Gần nhà tôi có một cây hoa sữa khá to, được trồng nơi đầu phố, tuổi thọ của nó chắc cũng lên đến vài ba chục tuổi, có lẽ nó là một trong vài cây hoa sữa hiếm hoi giữa lòng phố Sài Gòn.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi về nhà mở bung cánh cửa sổ là hương hoa sữa lùa vào thơm ngát cả căn phòng. Cây hoa sữa cách nhà tôi vài căn nhà, đủ để thưởng thức hương thơm của nó vì nếu lại gần, hương thơm của nó sẽ tỏa ra nồng nàn dữ dội, hương thơm ấy chỉ ngan ngát, dịu dàng khi được bàn tay của gió mang đi.


Mùi hương hoa sữa khiến tôi chợt nghĩ, mùa này, có lẽ những người con Hà thành lưu lạc tại Sài thành không khỏi vấn vương nhung nhớ tới mùi hoa sữa êm đềm, nhớ về Hà Nội mùa cuối thu. Có khi nào dạo phố đêm, họ chợt nhận ra một mùi hương sao mà quen quá, không thanh thoát mà cũng chẳng thơm lừng kiêu hãnh như hương thơm của những đóa ngọc lan, hương thơm của nó ngọt ngào, êm đềm, nồng nàn lan tỏa bao trùm khắp cả không gian khiến ta có một cảm giác rất thân quen, như kỷ niệm của những ngày xưa thoáng chốc ùa về khiến lòng rộn ràng lưu luyến. Cố gắng nghĩ thử xem, mà ta vẫn không thể nhớ ra mùi hương quen thuộc đó là gì, nó khiến ta có một cảm giác rất dễ chịu, rất bình yên. Trong thời khắc đó, ta chỉ muốn dừng lại hít thật sâu và thở ra thật nhẹ, cho cái cảm giác mát lành lan vào khắp cơ thể để cuốn đi mọi thứ hỗn độn ngổn ngang trong tâm thức…, rồi mới khẽ mỉm cười, nhận ra đó là hương hoa sữa.

Hương hoa sữa là vậy đó, nó như có một phép lạ vô hình, một sự lôi cuốn kỳ diệu, khiến người ta khi bắt gặp đã phải dừng lại, hít một hơi thật sâu để thưởng thức cái dung vị nồng nàn. Hoa sữa, tinh khôi, dịu dàng như một người con gái đầy quyến rũ, có thể lôi cuốn một chàng trai trở nên mê mẩn với hương thơm mê hoặc của mình. Trong thời khắc làm con người ta si mê, hương hoa sữa đã thừa cơ lan tỏa khắp nơi và mọi ngõ ngách trong đầu, xóa tan mọi suy nghĩ vẫn vơ, cho ta có một cảm giác dễ chịu và bình yên đến lạ.

Cảm giác bình yên là thứ cảm giác mà bất kỳ ai cũng mong muốn có, nhưng nó chỉ đến với ta khi mọi cảm xúc vui buồn hỗn độn của tâm lắng xuống, khi mọi suy tư trong đầu tan biến mất là lúc bình yên sẽ lan tỏa trong ta. Nếu chúng ta cứ mải mê bị cuốn theo những thứ ngoài kia, tham chấp và gom nhặt cất vào kho trí óc bất cứ gì có thể, thì chỗ nào đâu dành cho mình được bình yên? Nếu như tâm hồn ta không chịu bình yên mà cứ nổi sóng với những vui buồn tạm bợ thì hương hoa sữa kia cũng thoáng qua như một cơn gió và ta có thể quên ngay lúc vừa đi ngang qua nó, cho dù đó là hương hoa sữa hay hương thơm của một loài hoa khác sẽ không có cơ hội len lỏi vào ta, để ta được thưởng thức. Chỉ khi dừng lại, lắng nghe và cảm nhận ta mới nhận thấy những giá trị đẹp của cuộc đời, và chỉ những khi dừng lại ta mới cảm nhận được bình yên.
Cây hoa sữa cũng có nét tương đồng với tâm thức con người, khi phố xá ban ngày nhốn nháo, ồn ào, nó vẫn mang những chùm hoa tươi xinh đứng lặng lẽ nơi góc phố, không một thoáng tỏa hương, nhưng khi đêm về, khu phố dần vắng lặng, xe cộ bớt qua lại ồn ào, đợi lúc này, hoa sữa mới nhẹ nhàng bừng tỏa hương thơm theo từng cung bậc.
Phố Sài Gòn về đêm, bình yên và dễ thương biết mấy. Sài Gòn đâu phải chỉ tất bật, ồn ào, khói bụi... Phố Sài gòn cũng dịu dàng, trong lành, yên tĩnh về đêm. Nếu những ai không chủ động dành cho mình những khoảnh khắc bình yên như vậy, chắc chắn sẽ không tìm thấy cho tâm hồn những giây phút lắng đọng để thưởng thức cuộc sống. Huống chi sau một ngày làm việc mệt mỏi, chúng ta còn giữ thói quen mang theo công việc về nhà, giữ lại những phiền toái trong đầu, nhớ đến chúng trong bữa cơm và ngay cả khi đi ngủ. Như vậy, trong suốt cuộc đời ngắn ngủi này ta cũng không thể tìm cho mình một khoảnh khắc bình yên.

Tôi nghe các thiền sư dạy rằng, sự bình yên sẽ đến mỗi ngày, mỗi thời khắc, nếu như ta biết tự lắng đọng những cặn, bụi nơi tâm hồn phàm tục của mình. Như vậy, sự bình yên không đến từ nơi căn phòng nhỏ, từ mùi hương hoa sữa, đến từ những con đường vắng lặng, hay một tác nhân ngoại cảnh nào. Mà sự bình yên vốn ngự sẵn trong ta, trở lại với ta từ sâu trong tiềm thức của mình. Chính ta đã quên đi sự bình yên ấy. Muốn có được sự bình yên, ta phải tìm lại chính mình.

Lúc này, cây hoa sữa đầu phố đang kỳ nở rộ, căn phòng nhỏ của tôi may mắn được ướp mùi hương của tạo hóa từ thiên nhiên, nếu không biết thưởng thức nó thì hoa sữa tàn, hương thơm ngọt ngào của nó cũng sẽ mất đi, phải đợi mùa sau hương thơm của hoa sữa mới lại về. Trước khi đi ngủ, tôi không quên mở cửa sổ khi ngủ để đón lấy mùi hương hoa sữa, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt, hoa sữa êm đềm lan tỏa, hương thơm dịu dàng, mềm mại, êm đềm như một khúc hát ru…

Sáng sớm khi vừa mở mắt, hương hoa sữa bỗng nhiên tan biến đi đâu mất. Cây hoa sữa đầu phố đang nghiêng mình trong nắng sớm, vẫn trắng rộ những chùm hoa, nhưng hương thơm thì lại khiêm nhường giữ kín chẳng phơi bày,… nó lại đợi về đêm. Cùng anh, chúng tôi nhâm nhi tách trà buổi sớm. Ngày mới mọi thứ đều tinh khôi, năng động những chiếc lá bàng rung rinh qua khung cửa, đong đưa những đọt bàng non, xanh mượt ngọc ngà, vòi hoa bàng từng bông mới chồi lên lún phún, từng bông phun các nhụy tơ bóng mượt là bữa sáng thú vị của đám ong và các loại côn trùng. Trên cây, lác đác những lá bàng rực đỏ, những lá đang chuyển màu vàng, và một vài chiếc lá bàng khô chao mình rơi trong gió sớm mai… sinh, diệt vốn vô thường, cũng là lẽ bình thường… nhưng đôi khi ta lại giật mình nhìn những sự vật thường tình ấy với cái nhìn và cách nghĩ khác thường, bởi ta còn vô minh, còn đắm chìm theo cảm xúc. Vì vô minh nên ta còn chấp, còn ham vui, đeo bám theo cảm xúc đời thường. Tôi khẽ mỉm cười, nhớ đến những lời pháp của các vị thiền sư rồi tự nhủ “Phải cố gắng làm tốt công việc của hôm nay, và chăm sóc chu đáo cho gia đình hạnh phúc này vì nó chính là sự bình yên hiên tại của tôi”.
Sau bữa cơm sáng, chúng tôi lại chuẩn bị đến cơ quan, bắt tay vào công việc của một ngày…
Ngọc Thanh- Kaguya Hime

Hoa Đồng Tiền


"Anh ơi, vì sao người ta gọi là hoa đồng tiền anh nhỉ?". Anh cảm thấy lúng túng, nên vội giả đò ngó trước ngó sau: "Thì đấy, trông nó chẳng phải tròn tròn giống như đồng tiền còn gì nữa!".

Sau một hồi ngơ ngác đầy thắc mắc, em lại hỏi: "Vậy tại sao hoa cúc cũng tròn tròn mà không gọi là hoa đồng tiền cơ chứ?". Anh bắt đầu bí với những câu hỏi đơn giản của em, nên đành ấp úng: "À, thì bởi hoa đâu có nói được, nên người ta thích gọi tên thế nào thì nó ra thế ấy!".
Nói thế, hóa ra bấy lâu nay anh chẳng biết hoa thực sự là gì, ngoài màu sắc, mùi hương và ý nghĩa qua một vài cái tên mà người ta thường quen gọi. Nói thế, cái anh đã biết chỉ là kinh nghiệm của sự biết, nó vẫn đang mơ hồ bám theo những đám mây đang bay đi xa. Chỉ khi nghe tiếng chạm nhẹ nhàng trong tiếng vỗ cánh của bầy ong, anh mới thấy hoa bên em hồn nhiên đầy sức sống, như con kiến nhỏ từ chiếc lá xanh vừa trượt mình rơi xuống.
Em lại hỏi: "Hoa có mắt không hả anh?". Anh chưa kịp trả lời có hay không, thì em nhẹ nhàng bước đi giữa vườn hoa và bắt đầu lẩm nhẩm đếm, đến lúc gần như không đếm được nữa rồi thì em bỗng reo lên: "Anh ơi, em biết mắt của hoa đồng tiền ở đâu rồi anh ạ!".
Rồi em bảo anh phải nhìn thật kỹ vào mắt em, vì có những đóa hoa đang nhìn em trong đó. Còn nữa, em nói rằng, em thấy mặt trời dạo chơi trên mỗi cánh hoa và từ phương trời rất xa có một đôi mắt biếc xanh đang nhìn em đầy trìu mến.
Em ơi, anh biết hôm nay bầu trời trong như niềm vui tinh khôi của em, nên xanh biếc hóa thành muôn ánh mắt. Và anh cũng vừa thấy hoa đồng tiền như vũ điệu mạn đà la, ở đó có đôi mắt chưa một lần che giấu…
Và những ánh nhìn cùng nhau mất hút giữa một miền hoa đang tỏa nắng…
(Viết tặng người yêu hoa)
Thích Thanh Thắng

Hoa cát tường

Ai đang nói với tôi những lời thì thầm không dứt về một chiếc lá đã đi theo tôi suốt quãng đường dài. Và bầu trời hôm nay lên xanh, cho tôi mượn vào một vài âm thanh từ phía bên kia hư không thăm thẳm. 


Cho tôi mượn vào tiếng kêu gọi bạn của đàn chim diệc. Cho tôi mượn vào tiếng cười của những người vừa bước ra từ truyền thuyết và cổ tích. Cho tôi mượn vào những điều người đời cho rằng là vô ích… Để tôi thú nhận về những giấc mơ mà trong đời thực này tôi chưa bao giờ biết, chưa bao giờ tiếp xúc, chưa bao giờ hình dung ra được những ai, đang ở đâu…

Tôi vẫn cứ nghĩ rằng tôi đang cần thời gian để hoàn thiện bản vẽ của tôi, cho một sự tưởng tượng chết khô nơi màu sắc. Nhưng điều gì đã từng làm héo khô bao khoảnh khắc, nhất là khi tôi muốn nhìn đời bằng khát khao và những hình dung về hạnh phúc. Tôi đã từng không ít lần làm như thế với tôi, rồi tôi chợt nhận ra lòng hồ nghi và ngay cả sự đồng điệu với ai đó cũng là một cuộc bỏ rơi mình nhanh nhất.

Chẳng lẽ tôi vẫn đang cô đơn với chính mình như thế này ư? Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, cho đến lúc ánh hoàng hôn vừa tắt. Cái tôi biết vẫn chỉ là cái tôi đang biết. 

Và thế là lần đầu tiên tôi hát: 
Về đâu gió rong chơi, về đâu mây ngừng trôi, về đâu chưa thành lời, về đâu… đã về rồi… Cát tường đang nhìn tôi, ngàn hoa đang nhìn tôi, mùa hoa đang mùa vui, đã về… đã về rồi…

(Viết tặng người yêu hoa)
Thích Thanh Thắng