Tôi bắt đầu lên lịch trình làm việc cho mình, ngày đầu tuần có thật
nhiều niềm vui trong công việc, với bạn bè, đồng nghiệp và những người thân
yêu. Một ngày tôi cảm thấy thật hạnh phúc với những tin vui thi nhau ùa đến,
những lời ngợi khen về thành quả mà mình đã đạt được trong công việc, những may
mắn mà cuộc đời này hào phóng riêng tặng cho tôi. Tôi nghĩ không phải ai cũng
có được những may mắn như mình.
Vậy mà, một lời nói dối cợt đùa trong ngày “Cá
tháng Tư” đã lấy đi tất cả, biến nó thành một ngày đáng buồn và một bài học
đáng nhớ. Tất nhiên, không ai muốn mình phải luôn nhớ đến một nỗi buồn. Nhưng
nếu biết nhìn nhận cái sai mà sửa thì vẫn tốt hơn là không thấy được cái sai
của chính mình. Một chút nghịch ngợm thiếu suy nghĩ vô tình đem người khác ra
làm trò tiêu khiển cho mình thì không khác gì một kẻ tàn nhẫn, cợt đùa trên nỗi
đau của người khác.
Đáng lẽ ra cái kết của ngày hôm ấy
sẽ rất tốt đẹp, nếu như tôi không phí thời gian của mình lang thang “tám” trên
facebook. Tôi đọc comment của người khác mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày “Cá
tháng Tư”, ngày mà cả thế giới vẫn gọi đó là “Ngày nói dối”, là ngày mà người
ta có thể nói dối với bạn bè của mình mà không sợ bị giận. Rồi tôi nảy sinh ra
ý nghĩ xí gạt một ai đó cho vui, và đó là một trong những điều ngu dại nhất mà
tôi đã làm. Nếu như phải nghĩ đến một ai đó đầu tiên thì chẳng ai khác ngoài
anh.
Anh luôn hiện hữu đầu tiên trong trí não của tôi, đủ biết với tôi anh quan
trọng thế nào. Buổi chiều hôm qua anh mới vừa bên tôi sau một ngày bận rộn với
công việc, song anh vẫn dành chút thời gian lắng nghe tôi và sẻ chia cùng tôi
những niềm vui vừa có được. Niềm vui chưa vơi thì anh lại nghe tiếng tôi thảng
thốt trong điện thoại:
- Anh ơi! Em mới vừa gặp tai nạn,
em bị dao rớt xuống đứt chân rồi, vết thương sâu lắm, chắc sẽ phải khâu vài
mũi!
Anh hốt hoảng hỏi lại tôi mấy câu
rồi vội vã phóng xe đến phòng tôi, nhưng trước mắt anh tôi đang ngồi tỉnh bơ
lướt web và chém gió trên facebook. Sắc mặt anh thay đổi, anh lặng im trước cái
niềm vui sướng “Cá tháng Tư” của tôi.
- Em ạ, anh đã suýt bị tai nạn chỉ
vì vội vã qua đây xem em có sao không! Giả sử như lúc nãy, nếu tai nạn xảy ra với
anh, bây giờ em thế nào?
Tôi chết lặng trước cái giả sử
không ngờ tới của anh và không nói thành lời. Tôi đã vô ý làm những việc đáng
lý ra tôi cần phải biết ý thức trước hành động của mình: Không nên mang tình
yêu và tính mạng của mình cũng như người khác ra để đùa. Tôi đã không nghĩ mọi
chuyện lại có thể tai hại như vậy, nhưng tôi đã
nhận ra một điều: Anh yêu và tin tưởng tôi nhiều đến thế. Vậy mà, tôi lại không
biết trân quý tình yêu và uy tín của chính mình. Tôi có khác gì một thằng bé
chăn cừu trong câu chuyện răn trẻ con không
nên nói dối. Một chút nông nổi, tôi đã suýt đánh mất tình yêu của mình, thứ mà
đến giờ tôi vẫn cho đó là quan trọng nhất trong cuộc đời.
Đức Phật đã từng dạy đừng bao giờ
coi thường một việc ác nhỏ. Dù tâm ý không ác nhưng thiếu chánh niệm cũng rất
dễ gây ra những sai lầm lớn. Mầm mống của cái ác dù rất nhỏ nhưng tác hại khó
lường như đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy cả một khu rừng. Cũng vậy, một lời nói
dối vô tâm có thể gây hại cho người khác.
Là Phật tử, tôi biết Đức Phật cũng
phương tiện cho những lời nói dối trong sáng, tức lời nói dối để cứu người hay
mang đến niềm vui cho người. Cũng như ý nghĩa thực sự của ngày “Cá tháng Tư”,
ngày nói dối để có thể gây ngạc nhiên và đem đến thú vị cho người khác.
Và điều cuối cùng tôi học được
trong ngày “Cá tháng Tư” hôm nay là: Không có bất kỳ sự dối gạt nào lại có thể
làm cho người khác vui lòng. Xin chia sẻ với những ai đã từng nói dối và có
những sai lầm không đáng có như tôi, thay cho lời sám hối của chính mình.
Hoa Sen Đất( Theo GN 688)
0 nhận xét:
Post a Comment