Một ngày rất bình thường thế mà bỗng nhiên tâm trạng lại bất
thường. Bất thường không phải là “Rồ”, nói đúng hơn là đang tự do thả mình lang
thang đi đâu đó… cuối cùng lạc vào hòn đảo của tình yêu.
Rồi chợt giật mình, như nơi này trước đây mình cũng từng lạc
đến, từng có một khoảng thời gian sống vô cùng hạnh phúc, đón bình minh với những
tiếng hoan ca líu lo, vui đùa cùng với những cánh bướm xinh dập dờn trên những
bông hoa tuyệt đẹp. Thế giới của hòn đảo tình yêu rợp màu hồng, hạnh phúc như
thiên đường vậy…
Cũng một ngày trong ký ức, cơn bão ùa đến và hòn đảo rơi vào
sự hoang tàn đổ nát, còn lại những xác bướm, những cánh hoa tả tơi chỉ còn tiếng
gió rít lạnh căm, những chú chim rũ cánh lìa đời và nước mắt của sự tiếc thương
òa xuống như muốn nhấn chìm cả hòn đảo tang thương vào lòng biển mặn… Từ đó ta
đã không còn nhìn thấy hòn đảo tình yêu nữa… Và có lúc ta đã cố quên, nhưng
không thể nào dấu đi sự tiếc thương và nỗi nhớ héo mòn về nơi thiên đường ấy.
Phải chăng đó là cảm giác thật sự “Sốc” khi người ta đang từ thiên đường mà bị
rơi xuống địa ngục, đang sống trên vinh hoa mà phải đối mặt với nghèo hèn. Nên
những kẻ không có đủ bản lĩnh đứng dậy đối mặt với thực tế thì sẽ cứ mãi quằn
mình dằn vặt với khổ đau…
Ta đã từng yếu đuối, tội nghiệp như một kẻ ăn xin nhát hèn lê lết nơi đầu đường xó chợ
cầu xin sự bố thí chút tình yêu của người khác, để nuôi sống một thứ gọi là niềm tin đang dần chết trong mình, rồi tuyệt vọng trầm mình trong cái tư tưởng
tang thương, nghĩ nó sẽ không bao giờ sống dậy. Ta cố quên nhưng lại da diết
nhớ, tiếc thương về hòn đảo tuyệt vời ấy… Đến một ngày mỏi mệt ta đã buông rồi
ta chợt quên như chưa từng đến đó bao giờ.
Và hôm nay ta lại trở về thăm hòn đảo của gày xưa, hòn đảo trong tâm thức
ta ùa về với một cảm giác bồng bềnh khó hiểu, hạnh phúc khi trong sát na nào đó
thoáng về tái hiện lại trong ta, rồi một thoáng nhói đau như cắt vào sợi dây
vương vấn cuối cùng còn sót lại, giăng đâu đó trong lòng.
Có người nói “Tận cùng của khổ đau sẽ là niềm hạnh phúc”. Đó
là một quá trình chuyển hóa một cách khôn khéo của vô thường, nhưng cũng bị lệ
thuộc bởi những yếu tố về duyên-nghiệp. Nhưng tận cùng của đau khổ cũng có thể
là cái “chết”. Nếu kẻ khổ đau không đủ lực, đủ nhân duyên chuyển hóa chính
mình. Thực tế chung là người ta thường thấy cuộc sống này có muôn vàn những mây
đen bão tố, và sự chết chóc trong những lúc rơi vào trạng thái của khổ đau. Và
ai cũng muốn mình thoát ra khỏi cái địa ngục của chính mình. Có kẻ tưởng chửng
đã thoát khỏi tình yêu, nhưng lại rơi vào địa ngục của sự thù hận, địa ngục
chính mình một cách đáng thương.
Mình đã may mắn, vì hôm nay được nhìn lại ngày xưa trong một
trạng thái vui, buồn không dứt khoát, nhưng cũng không còn vương vấn gì nhiều,
mỉm cười với thực tại vì thấy mình đã trưởng thành hơn. “Nhân cách hình thành
trong bão táp”, đó là câu nói không thể nào phủ nhận. Mình đã từng đau khổ nên
hiểu được cảm giác của đau khổ, mình đã từng hạnh phúc nên biết được cuộc sống
khi đang ở thiên đường. Tuy cảm giác của mỗi người không giống nhau về cung bậc,
nhưng được quy vào những trạng thái vui-buồn-đau khổ hay hạnh phúc. Thực tế sau
khi mình vượt qua được những trạng thái tâm lý ấy mình lại có dịp nghiền ngẫm và
nhìn lại chính mình mới biết tất cả chỉ là ảo giác, chỉ có giá trị của những
phút giây ấy mới là thực, mới vĩnh cửu, dù cho mối quan hệ yêu thương giữa hai
người với nhau không tồn tại nữa, ta vẫn gìn giữ, trân quý nó trong suốt cuộc đời.
Nó vĩnh cửu trong cuộc đời ta như vậy là đã đủ để trả lời cho câu hỏi: “ Có thực
tình yêu?”.
Hoa Sen Đất
0 nhận xét:
Post a Comment