Em hỏi gió, biết
khi nào anh đến?
Gió ngập ngừng rồi
gió lại bay đi.
Em hỏi nắng, biết
khi nào anh đến?
Nắng trả lời tôi
vội dệt nhân gian.
Em hỏi mây, biết
khi nào anh đến?
Mây bâng khâng,
lơ đễn chẳng buồn nghe.
Em buồn bã và em
chờ mưa đến,
Nói với em rằng
anh sắp đến rồi!
Em ngồi ngóng đến
khô tròng mắt,
Mưa lạnh lùng,
mưa chẳng nhớt hạt rơi.
Em chẳng biết tới
khi nào anh đến.
Vẫn nhủ lòng…,
chắc chỉ sớm mai thôi!
Hải Nguyệt
0 nhận xét:
Post a Comment